Dù Đi Xa Anh Vẫn Nhớ

Dù Đi Xa Anh Vẫn Nhớ

Rất lâu sau khi tốt nghiệp, người trưởng thành vẫn mơ mình đang đi học, đi thi. Nhiều người coi đó là những cơn ác mộng trường học.

Rất lâu sau khi tốt nghiệp, người trưởng thành vẫn mơ mình đang đi học, đi thi. Nhiều người coi đó là những cơn ác mộng trường học.

Chùm thơ xa quê nhớ mẹ, cha dạt dào tình cảm

Điều gì ở quê hương khiến bạn nhớ nhất, đó có phải là bóng lưng của mẹ? Cả đời vất vả lo toan cho con nhưng đến cuối cùng, mẹ vẫn phải sống trong nỗi buồn xa cách.

Bài thơ đi làm xa quê đau đáu về cha mẹ già nơi căn nhà vắng. Những vần thơ đọc lên còn đau đớn xót xa hơn cả thơ thất tình.

Trong trái tim những con người xa xứ

Quê hương còn trăn trở những đêm mơ

Hàng dừa xanh che mát khoảng trời thơ

Làn khói bếp lửng lơ trên mái lá.

Quê hương ơi bao ngày xa xôi quá

Nhớ thương từng gốc rạ với bờ tre

Tiếng võng đưa kẽo kẹt những trưa hè

Con trâu già gặm cỏ dưới triền đê

Tiếng sáo diều hay khúc nhạc tình quê

Nghe lắng đọng đê mê niềm mong nhớ.

Đêm trăng sáng gái trai làng gặt lúa

Điệu hò khoan chan chứa giữa mênh mông

Giọt sương đêm thấm đôi má ửng hồng

Cô thôn nữ nghe lòng xao xuyến lạ.

Quê hương ơi dẫu đường đời muôn ngã

Đêm tha phương lã chã lệ sầu vương

Lòng mẹ hiền là lòng dạ quê hương

Đang rộng mở yêu thương và chờ đợi.

Chùn chân lữ thứ úa màu gió sương

Bâng khuâng tấc dạ vấn vương quê nhà

Vần thơ đọng lặng diết da dáng người

Bao năm cách biệt rã rời ước mơ

Mong quyện theo nước lặng lờ vụt trôi

Mõi mòn thân xác phai phôi tháng ngày

Thoảng qua cơn mộng ngất ngây riêng mình

Từng giây tha thiết ân tình mẹ ơi…!

Nhớ khi người tất tả ngược xuôi

Đêm đông lạnh giá bồi hồi nhớ cha

Mình cha già khắc khoải canh thâu

Lòng buồn dạ héo tim nhàu nhớ thương

Ngại gì tuyết phủ trắng đường xứ quê

Nhớ cha nhiều mong ước trào dâng

Sà vào bên cạnh ân cần hỏi thăm

Cháu con mãi mãi gửi tình tới cha.

Sụt xùi mưa đổ nhớ người mẹ yêu

Thương con tần tảo không điều kêu ca

Mặt hoa giờ đổi thành là nếp nhăn

Cha mất mình mẹ lộn lăn với đời

Vất vả nuôi dạy chúng con nên người

Con cầu cho mẹ suốt đời bình an

Những lời mẹ dạy con là khắc ghi

Mẹ tôi mãi khỏe không gì mong hơn.

Là bao giọt đắng trong ta dâng tràn

Nhớ về cha mẹ thưở còn ấu thơ.

Nên còn chua xót ngẫn ngơ tháng ngày

Thương cha nhớ mẹ hao gầy trong tâm.

Nhớ về quê cũ mà lòng quặng đau

Con quay trở lại cúi đầu mẹ cha

Nói rằng những tháng năm qua

Con luôn khao khát nhớ nhà lắm thôi

Từ nay con sẽ trọn đời không xa.

Đáp đền ơn nghĩa tạo ra thân mình

Công cha nghĩa mẹ thái bình mênh mông.

Tổng hợp thơ xa quê ngày Tết hay và ý nghĩa

Tết là thời điểm gia đình xum họp, quây quần kể cho nhau nghe những câu chuyện vui. Thế nhưng, đâu đó những người con cô đơn không thể ngồi cạnh người thân.

Họ chỉ có thể trao nhau những nụ cười gượng nhưng không giấu được ánh mắt. Bài thơ xa quê hương đọc xong sẽ khiến bạn rơi nước mắt.

Mùa Xuân này, lòng con vẫn phải bay xa quê hương

Xa cha mẹ, bè bạn thân thương, yêu dấu

Nơi xứ lạ, lòng đau nhói, tim nung nấu

Nhớ quê nhà, lòng đau đớn, nước mắt rơi.

Con nhớ nhà… Nhớ mãi hỡi mẹ ơi!

Ngóng trông nơi phương trời xa xăm lạ thường

Thèm bát cơm ấm áp trong mái nhà thân thương

Tiếng cười vang, thắm thiết, nhớ mãi trong tim.

Mùa Xuân về, con rực rỡ, nhưng lòng nao nức

Hoa mai, đào khoe sắc, chào đón bước chân chập chững

Lòng xao xuyến, dạ ấm áp, ấp ủ mộng mơ

Được về nhà, sum vầy, đón tết quê hương.

Thương cha mẹ, họ vẫn nâng niu giữa nắng gió

Lo con dại, khôn lớn, mọi khó khăn vượt qua

Tết đã đến… Mọi nhà đón nhau ấm cúng

Chỉ mình con, lạc lõng, trống trải nỗi nhớ.

Xuân xứ người, lạnh lùng, gió buốt đau đớn

Đời trôi đi theo nhịp, sóng gió thăng trầm

Gần Tết, lòng con càng tràn đầy bi ai

Nỗi nhớ, dẫu xa xôi, quê hương đọng mãi.

Lòng luôn thương nhớ đến quê nhà

Bánh chưng ngày tết vẫn chờ mong

Tha phương ước nguyện ngày đoàn tụ

Thắp nén hương trầm nhớ cha ông

Con thức hằng đêm vẫn nguyện cầu

Mẹ Xoa dịu nỗi buồn với thương đau

Nước mắt Mẹ rơi cũng nhạt nhoà.

Lòng ấm áp hồn lạc đến quê hương

Nỗi nhớ đè nặng trong tim bao la…

Bếp lửa nồng ấm, nhà ai đang hồng?

Bánh chưng xanh tươi, chờ ngày tết đong

Thề phương trời, ngày đoàn tụ ấm no

Hương thơm trầm đều, thắp lên kí ức cha ông

Nơi kia, Mẹ già, cô đơn không lẻ loi

Mái nhà lạnh lẽo, gió buốt hơn tình thương

Từ xa, âm thanh thấp thoáng Mẹ ngóng trông

Nếu Mẹ nhớ con, chớ có nghẹn lòng buồn

Con thức đêm, nguyện ước cho hạnh phúc

Mong Mẹ sống lâu, đừng có nỗi buồn

Mẹ ơi, con hứa, về sớm thăm nhà

Mẹ yên bình, nỗi buồn nhẹ nhàng

Nhớ con quê nhà, giữa ngàn dặm xa

Nước mắt Mẹ cay đắng, nhòa bóng nhạt.

Gửi chút lòng..về bên kia đất trời

Trong tâm hồn..mùa xuân bỡ ngỡ nở

Ở phương xa..Tết về nhiều ngập trời

Mà chưa thể..đồng lòng với gia đình

Xuân đang đến..cánh mai vàng khoe sắc

Những niềm vui..nở rộ khắp nơi đây

Chúc quê nhà..một năm mới tràn đầy

Và hòa mình..trong không khí tươi mới

Thân cô lữ..sống giữa đất xa xôi

Ngước nhìn về..chỉ còn những kí ức

Sống nơi này..luôn chờ đợi trong lời

Xuân về đem..những thoáng hương thơm ngát

Nơi đất khách..thời gian trôi êm đềm

Ước mơ về..vẫn hiện hữu, không phai

Chỉ trong mơ..trên bến sông quê mình

Thấp thoáng tiếng..rì rầm của đàn ca

Bước chân về..nhưng chưa đến nơi xa

Giữa lòng đất..luôn ngập tràn tiếc nhớ

Mùa xuân ấm..nhưng lòng vẫn lạnh lẽo

Nước mắt lẻ loi..trên đôi gò má hồng.

Tết này ngồi trong phòng đơn côi

Không mứt, bánh chưng ở xa quê hương

Thiu thiu mình một bóng đơn côi

Không câu chúc, đón Tết giữa một mình

Không bạn, không bè, tâm hồn lẻ loi

Rót rượu, buồn thiu lâm đâm đầu

Nâng ly, chúc mừng Tết buồn vơi vương

Không múa, không nhảy, không xuân vui

Lòng buồn chùa vắng, khuất xa niềm vui

Xuân đến, lộc biếc đong đưa mấy người

Không ai đến, tặng lời chúc mừng

Tim nghẹn lời, hồn thổn thức nỗi sầu

Lạnh lẽo, nhung nhớ dạt dào quê hương.

Tết lại tới mang nỗi buồn xa xứ

Nhớ ngày xưa …nhớ tới nỗi thẫn thờ

Bao nhiêu năm tết không về quê mẹ …

Chẳng riêng ai , còn bao người xa xứ

Lăn lộn với đời ,đất khách tha hương

Mỗi tết về tâm hồn lại vấn vương

Nhớ ! lại nhớ cứ cồn cào nỗi nhớ…

Ai chả biết tết nơi đâu cũng thế

Cũng dưa hành nồi bánh tét bánh chưng

Nhưng quê hương vẫn tận cùng nỗi nhớ

Nơi chào đời ,nơi ươm mọi ước mơ…

Duyên nợ vợ chồng giầu nhờ nghèo chịu

Mong tết về để thăm mẹ thăm cha

Trai xa quê để thêm niềm mơ ước

Gái theo chồng ,đánh cược kiếp phong ba…

Được trẻ lại với cả thời thơ ấu

Quê hương ơi ! Nơi thân thương yêu dấu

Nơi sinh ra ,nơi nặng nợ với đời…

Xuân đang về không khí tết khắp nơi

Khi đêm xuống đã đì đùng tiếng pháo

Người xa xứ mải miếng cơm manh áo

Tết xứ người gởi gấm nỗi niềm riêng …

Mình lại về với mái ấm tình thương

Trời vẫn lạnh mà xuân thì đang nóng

Chắc giờ này vợ con còn trông ngóng

Mong mình về cho kịp đón xuân sang

Về đi thôi tuy việc còn dở dang

Nhưng có lẽ chẳng cần gì vội vã

Chiều ba mươi “QUÊ “chắc đã hết chợ phiên

Thôi cứ về đi khỏi cần mua gì nữa

Quà cho vợ là trái tim nắng lửa

Cùng cháu con hiện diện lúc giao thừa

Nhanh chân lên cho kịp phút thiêng liêng

Để vợ con vui và đời thêm ý nghĩa

Đã bao năm xa quê càng thấm thía

Ta trở về đúng nghĩa tết đoàn viên

Với bạn bè và tình thương thân hữu

Về đi thôi còn nhiều hơn mong đợi

Tổ ấm sum vầy ý nghĩa tết đoàn viên .

Tập thơ xa quê nhớ nhà buồn thấu tim can

Thơ buồn xa quê khi được cất lên đều khiến những người con phải day dứt.

Đọc thơ thấy hình ảnh thân thuộc của quê hương nhưng không thể chạm tới. Đây cũng có cùng tâm trạng như những bài thơ buồn cho số phận bạc bẽo.

Xót xa thay những phận đời đen bạc

Vì mưu sinh phải lưu lạc xứ người

Gắng dằn lòng mà lệ cứ tuôn rơi

Thân cút côi nơi phương trời xa lạ

Nào oán than sao cuộc đời nghiệt ngã

Chỉ tủi thân buồn bã phận bọt bèo

Kiếp cơ hàn cứ quanh quẩn mang theo

Nên cuộc đời chữ nghèo luôn đeo đuổi

Thân viễn xứ mấy ai nào tránh khỏi

Ngày qua ngày mắt mòn mỏi đợi mong

Như thuyền con theo nước chảy xuôi dòng

Về quê hương sao bao ngày trông ngóng

Bước đi trên con đê dài ngã bóng

Nghe chim chiều ríu rít dưới hoàn hôn

Quên những ngày đôi chân chồn gót mỏi

Ai xa quê mà lòng không khắc khoải

Lệ nhạt nhoà khi bóng tối vây quanh

Nhưng chỉ vì cuộc sống phải mưu sinh

Đành ngậm ngùi gởi thân nơi đất khách.